Game hot

Breaking News
Loading...

Bộ phim đầu tay của Ngọc Trinh

22:02


Mình muốn viết một câu chuyện ngắn, lấy cảm hứng từ em người mẫu Ngọc Trinh và bộ phim em tham gia đầu tay.

Đây là câu chuyện hoàn toàn hư cấu. Những nhân vật có thể trùng tên với nhân vật thực tế, những tình tiết sự kiện trong chuyện cũng hoàn hoàn hư cấu. Những hình ảnh trong truyện cũng mang tính minh họa cho câu chuyện thêm nóng bỏng thêm thôi.



Tôi không hề có ý bôi nhọ hay đặt điều về ai hết.

Nếu Ngọc Trinh có đọc được câu chuyện này của tôi. Em vui lòng thông cảm nhé. Tất cả xuất phát từ sự hâm mộ của tôi. Em rất hot.
- Dạ... Con...biết rồi má...dạ...con..cúp máy nha...

Ngọc Trinh đặt chiếc điện thoại Vertu lên đầu giường, hai mắt nàng nhíu lại, cơ thể bị kéo giật liên tục. Cơ thể nàng không mảnh vải che thân, căng tròn, lưng cong lên, hai vú ưởn ra tưng tưng dưới những của thúc sâu của nàng đàn ông bên trên. Hai chân thon dài trắng muốt của nàng bị đè dãn rộng ra hai bên, những ngón chân nhỏ xinh co rút lại.

- Ưm.. Ơ.. Ưmmm

- Ahhhh...

Gã đàn ông thở hỗn hển gục lên ngực nàng, miệng hắn như nuối tiếc mút lấy bên núm vú đỏ hồng của nàng. Ngọc Trinh mím môi, mặt đỏ bừng lên. Nàng vừa có cảm giác đôi chút thì hắn đã xuất tinh đầy trong người nàng.

- Em tuyệt lắm, Trinh ơi! - Hắn hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của nàng.

Trinh hơi nhăn mặt khó chịu. Mùi hôi trong hơi thở sáng sớm của hắn làm nàng buồn nôn.

- Em phải dậy... Sáng nay có cảnh quay đầu tiên của anh Hải. - Nàng cố đẩy bộ ngực lép kẹp đầy xương của hắn sang một bên.

Gã lim dim ngã ngữa ra giường, dương vật ỉu xìu nhòe nhoẹt tinh trùng. Trinh tránh mặt sang bên, nàng không muốn nhìn nó. Cái vật đó đã làm nàng khổ sở vì hụt hẫng suốt hai tháng nay.

Nàng xuống giường, hai tay đưa ra sau đầu cuốn lại mái tóc, ngực nàng căng lên trắng tinh, hai núm vú săn cứng, bóng lưỡng nước miếng, ửng đỏ vài vết răng của hắn. Nàng đi thẳng vào trong phòng tắm, bỏ lại ánh mắt thằm thuồng của hắn vẫn dõi theo bờ mông núng nính không tì vết của nàng.

Làn nước mát là cơ thể nàng được xoa dịu, ngọn lửa rạo rực dưới hạ thể được thổi tan ra, chỉ còn lại sự trống rỗng, nguội lạnh. Đây là cách duy nhất nàng có thể làm sau mỗi lần gần gũi với hắn, tên công tử nhà giàu nàng đang cặp kè suốt hai tháng nay.

Nàng không đào mỏ, không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Nhưng những người đàn ông muốn nằm lâu trên giường nàng phải tự biết cung phụng cống hiến. Đã lâu rồi cái thời những chiếc gỉo Gucci, Hermes làm nàng xao xuyến, giờ đây những thứ đó trở nên tầm thường và vặt vảnh. Vặt đến mức nàng chẳng thèm ngó đến chúng sau vài lần sử dụng, chỉ vứt đó, sẽ có người dọn vào kho đồ cũ. Thứ mà nàng có thể gọi là quà tặng hiện nay có lẽ là nhẫn hột xoàn trên 1 carat nước D chứng nhận GIA hay một căn hộ Penthouse... Đại loại như vậy.

Tên nằm lim dim ngoài kia mua cho nàng một căn nhà mặt tiền nhỏ trên đường Nguyễn Văn Cừ, trị gía 6 tỷ đồng. Vì thế hắn có 2 tháng ấm êm trên chiếc giường của nàng. Nếu hắn khỏe mạnh hơn, có lẽ nàng sẽ cho hắn tiếp tục sưởi ấm giường thêm vài tuần nữa. Nhưng sáng nay nàng đã quá chán với sự hụt hẫng thét gào trong cơ thể mình. Thế là đủ.
____________________


Ngọc Trinh cúi người leo lên chiếc Bently quen thuộc của mình. Chiếc váy dài của nàng mở rộng với đường xẻ xếp chồng nhau phía trước. Anh tài xế mở tròn mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng muốt thon dài của nàng. Ngày nào anh ta cũng như vậy, cứ như một cử cafe sáng, tỉnh ngủ hoàn toàn. Trinh thừa biết anh ta nhìn, nhưng nàng không quan tâm. Làm người mẫu nội y như nàng, đã lâu lắm rồi không còn cảm giác rạo rực trước ánh mắt hau háu của đàn ông.

- Đi đến Khu biệt thự Sài Gòn Pearl - Nguyễn Hữu Cảnh.

Ngọc Trinh nói. Nàng mở chiếc Ipad ra đặt trên đùi. Đây là công việc nàng thường làm mỗi buổi sáng. Kiểm tra tài khoản Facebook, trả lời tin nhắn của Fan hâm mộ. Ban đầu việc này là của chị thư ký, chị ta muốn trả lời sao cũng được, miễn theo đúng tiêu chí đề ra của anh Tiệp. Nhưng sau một lần ngồi quan sát công việc của chị ta, Trinh cảm thấy thích thú với công việc này, thế là nàng vẫn tự làm công việc này khi rảnh rỗi.

Và nhất sau lần đó. Lần cô thư ký lén lấy hình khỏa thân của nàng từ Ipad gửi qua tài khoản mail của cô ta. Cô ta bị đuổi việc. Sau đó, cô ta nhờ một người em trai tống tiền nàng, hăm dọa tung hình ảnh đó lên mạng. Ngọc Trinh kiên quyết không trả, dù anh Tiệp khuyên nhủ đủ thứ. Thế là những tấm hình thuở hàn vi quê mùa, thời còn dại dột chấp nhận chụp hình khỏa thân với vài ba đồng bạc lẻ của nàng tạo nên một cơn địa chấn lớn chưa từng có trong giới Showbiz Việt. Mặc ai hỏi, nàng chỉ chối phăng đi, chối biến, chối đen thành trắng. Thế mà tên tuổi nàng vẫn nóng như cồn, càng ngày càng nổi hơn. Sau lần đó, anh Tiệp phục nàng sát đất.

- Cô không ăn gì sao? - Anh tài xế chợt hỏi.

- Ah.. Không cần.. - Trinh nhìn lên, mỉm cười, nụ cười của nàng làm mặt anh ta đỏ bừng lên.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào cổng khu biệt thự. Nhiều căn biệt thự to lớn nhìn ra sông Sài Gòn. Nàng nghe nói gía mỗi căn ở đây thấp nhất cũng hơn hai mươi tỷ. Nàng tự nhẩm nếu dồn hết tất cả các tài sản mà mình có, nàng có thể mua ít ra hai căn nhà ở đây. Nhưng không, giờ chưa phải lúc. Nàng không ngu ngốc như những con người mẫu ca sĩ khác tối ngày mời phóng viên về nhà chụp hình khoe của. Đối với nàng đó là một hành động thiếu suy nghĩ. Ai cũng ngạc nhiên nàng vẫn ở trong một căn hộ đầy đủ tiện nghi tại trung tâm thành phố, thuê với gía 1500 usd/ tháng, quá tầm thường so với thân phận của nàng. Họ cười nàng ngây ngô, phát biểu ngớ ngẩn. Nàng cười xòa trước bao nhiêu lời châm biếm dèm pha đó. Thế đấy. Nàng thích ẩn mình trong một lớp vỏ bề ngoài, yếu ớt, ngây thơ, nhưng động vào mới biết dưới lớp vải mềm mại là những chiếc gai nhọn chết người.

- Em tới rồi... - Anh Hải cười toe toét bước đến tận cửa xe.

- Dạ, em có trễ không anh? - Ngọc Trinh mỉm cười với hàm răng trắng đều nhỏ, nhìn đôi môi của nàng như một cô gái mười bốn tuổi.

- Không sao.. Không sao? Em ăn sáng chưa? - Anh hỏi.

- Dạ chưa! Anh có gì cho em ăn ké với. - Nàng nhoẻn miệng cười.

- Đây.. Mời vào đây... - Anh Hải dáng người cao lớn đi phía trước.

Ngọc Trinh bước chân vào căn biệt thự thật lớn được thuê để quay phim. Hai bên là ngổn ngang các đạo cụ, thành viên đoàn phim chạy ngang dọc lung tung. Tất cả mọi người chợt đồng loạt dừng lại, họ thẫn thờ nhìn nàng. Nàng chỉ mỉm cười tự nhiên đáp lễ.
Cả hai đi vòng ra sau lưng căn biệt thự. Một chiếc hồ bơi nước xanh trong, với hàng ghế nằm dài màu trắng. Nam Thành mặc quần bơi, đang ngồi trên ghế, ngẩng mặt lên cho chị trang điểm chuẩn bị cho anh ta. Ngọc Trinh đã gặp anh ta vài lần trong các buổi diễn thời trang. Nàng rất ân tượng với vẻ đẹp trai, cơ thể săn chắc của anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ là đối tượng của nàng. Đẹp trai không đổi ra tiền. Quen anh ta chỉ có cạp đất mà ăn.
Nam Thành quay sang nhìn nàng mỉm cười. Nàng đáp trả một nụ cười xã giao thường nhật.

- Cảnh quay đầu tiên của em là tại hồ bơi. Mặc đồ bơi ăn sáng với Thành... Em đọc kịch bản rồi đấy... Lúc đó em cứ ăn tự nhiên vào, gỉa mà thật đó... Anh sợ em ăn trước đến lúc đó không ăn nổi nữa thì mệt.. - Hải giải thích.


- Okie anh... Chuyện gì chứ ăn thiệt tình thì không ai đóng giỏi bằng em. - Ngọc Trinh cười ngặt nghẽo.

- Trang phục đâu? - Hải quay lại hét lên.

- Ah... Em nghĩ hay là anh cho em mặc đồ bơi của em nhé. - Trinh nói nhỏ.

- Vậy... Okie. Em mặc thử xem... Để anh xem có thích hợp không? - Hải nhìn nàng - Phòng thay đồ ở đằng kia.

- Không cần. Em có sẵn rồi. - Nàng nói.

Nàng bỏ chiếc túi xách Hermes - Winter Collection trị gía 14 ngàn đô, xuống ghế. Hai tay mở nút áo sơmi, giữa hai mép áo làn da trắng tinh và chiếc áo bikini màu trắng hiện ra. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Chiếc váy dài rơi xuống đất, phô bày cặp đùi thon gọn, cặp mông căng tròn bên dưới chiếc quần bơi trắng mỏng manh hai hình tam giác trước sau nối với nhau bởi hai sợi dây nhỏ.



- Hoét... Wah... Nice...
Đột nhiên có tiếng huýt sáo thật lớn và vài tiếng reo hò vang lên từ phía bên kia hồ bơi.

- Hey... Behave yourself... Please... - Anh Hải hét lên.

Ngọc Trinh há hốc ngạc nhiên nhìn tám người đàn ông da đen bóng cởi trần, đứng ngồi bên kia hồ bơi toe toét cười với nàng.

- Xin lỗi em... Họ là diễn viên phụ đóng cảnh này... - Hải lúng túng giải thích.

- Họ? Nhưng.. Trong kịch bản nói là... Một nhóm thanh niên ăn chơi, xâm mình mà... Trinh ngơ ngác.

- Hà Hà... Cái này... Do anh thay đổi phút chót... Anh nhĩ như vậy sẽ kích thích hơn... - Hải gãi gãi đầu.

Ngọc Trinh ngồi thừ xuống ghế. Nàng nhìn sang đám đàn ông đen thui, môi dày tóc quăn bên kia, nàng chợt rùng mình.

- Okie... Chuẩn bị ...

- Em ngồi đây... Gác chân lên... Thế... Quay qua vừa ăn vừa nói chuyện với Thành... Thành đọc báo nhé... Gỉa vờ vô tình với Trinh... Rồi Trinh giận dỗi, bước xuống hồ... Đi qua bên kia, lấy đám người đó để chọc tức Thành... Vậy nhé...

- Xong chưa? - Hải quay lại hét lớn.

- Okie...Okie...

- Chuẩn bị... Màn 10 cảnh 4 diễn...

Ngọc Trinh vẫn còn ngơ ngác thì camera đã chạy. Nàng ngơ ngác nhìn Hải, rồi quay sang nhìn Thành vừa dở tờ báo ra. Một cô gái phục vụ bước ra, cầm trên tay một phần bánh mì ốp la. Cô ta đặt xuống bàn, trước mặt Ngọc Trinh rồi cúi người chào, lui ra.

- Ăn sáng đi em. - Thành nói.

- Dạ... - Trinh nhỏ nhẹ.

- Cắt...

Đột nhiên tiếng hô của Hải vang lên. Trinh ngơ ngác nhìn anh ta.

- Trinh ah! Tuy chỉ là cảnh nhỏ. Nhưng em phải diễn, nếu không sẽ bị phô đó... Em phải gỉa vờ ăn chậm chậm cố tình câu dẫn anh ta... Giọt trứng lỏng rơi xuống ngực... Thành quay sang, lấy ngón tay lau cho em... Nhưng anh ta lại tiếp tục phân tâm với chiếc điện thoại... Em mới xuống hồ bơi câu dẫn đám đàn ông kia... Thế nhé...

Trinh gật đầu liên tục. Nhưng nàng vẫn còn khá mơ hồ.

- Chuẩn bị... Màn 10 cảnh 4 diễn...
Ngọc Trinh ngồi đó, cố tình ưỡn ẹo trên ghế dài thu hút sự chú ý của Thành. Nhưng anh ta cứ chúi mũi vào tờ báo, không hề lưu tâm. Cô phục vụ bước tới, đặt khay bánh mì ốp la xuống trước mặt nàng.
- Ăn sáng đi em. - Thành nói, mắt không rời tờ báo.

Trinh xé miếng bánh mì quệt vào tròng đỏ trứng lỏng sềnh sệch. Nàng chậm rãi đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ, mắt liếc Thành. Một giọt trứng lỏng chảy qua mép môi đỏ mọng, nhễu xuống khe ngực trắng tinh, sâu hoắm của nàng.

- Ý.. - Trinh la khẽ.

Thành nhìn sang, mắt anh tập trung vào giọt trứng vàng chảy dài trên ngực nàng. Anh đưa tay sang. Một ngón tay anh quệt lấy vết dơ đó. Hai mắt Trinh lim dim, ngực phập phồng chờ đợi. Thành mỉm cười, ngón tay chậm chậm đưa lên miệng.

- Reng... Reng... Reng...

Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên. Thành quên béng sự lãng mạn đang diễn ra giữa hai người. Anh lau tay vào chiếc tắm, tay kia nhấc điện thoại.

- Alô...

Trinh bĩu môi, xoay mặt, giận dỗi. Đôi mắt nàng chợt sáng lên.

Camera chuyển hướng quay từ sau lưng nàng.

Trước mặt nàng là đám đàn ông nước ngoài đen bóng phía bên kia hồ.

Camera quay sát đôi mắt của Trinh. Lóe lên một ý định táo bạo. Nàng sẽ trêu anh tức điên lên.

Camera quay sát dưới đất, theo hai bàn chân Trinh bước về phía mép hồ.

Đám đàn ông kia chợt ngưng nói chuyện nhìn lên Trinh. Tám cặp mắt lóe sáng không hề giấu diếm sự thèm khát.

Khung hình chiếu từ gót chân của Trinh, đi mãi lên trên, một đôi chân thon dài trắng muốt, bờ eo thon gọn, vùng bụng phẳng lì, chiếc rốn nhỏ xinh, một ngực căng tròn trắng mịn.

Khung hình lại thu vào những trái cổ của những người đàn ông lên xuống khi họ nuốt nước bọt. Những giọt mồ hôi chảy dài trên trán, lung linh nổi bật dưới ánh sáng mặt trời và làn da đen bóng của họ.

Trinh trầm mình xuống nước. Nàng quay lại nhìn Thành một cái. Anh ta vẫn nghe điện thoại nhưng ánh mắt bắt đầu quan sát hành động của nàng.

Trinh nhếch mép cười, nàng tin vào kế hoạch của mình. Nàng hít một hơi thật sâu lặn xuống.



Khung hình thu vào thân hình mờ ảo của Trinh dưới làn nước, hai chân nhịp nhàng, lướt về phía trước.

Trinh trồi lên, nước ngang ngực. Ngay trước mặt những người đàn ông đó làn da trắng tinh của nàng thật nổi bật giữa gã đàn ông cơ bắp, đen bóng xung quanh.

Họ nhìn nhau. Bắt đầu tản ra bao vây lấy nàng. Trinh hồi hộp, sắt mặt đỏ hồng. Không biết vì bơi ngang hồ bơi, hay phấn khích vì tám người đàn ông lạ vây quanh, hơi thở nàng dồn dập gấp gáp.
Vòng vây khép kín dần. Những người đàn ông này rất cao lớn, nàng lọt thỏm bên cạnh họ. Nàng có thể ngửi được mùi da hăng hắc lạ lùng của những người đàn ông trước mặt. Một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vùng eo nàng dưới nước. Nàng không có phản ứng gì. Một bàn tay nữa đặt nhẹ lên mông nàng, yên lặng để đó không có động tĩnh gì. Bàn tay đó như chờ đợi phản ứng của Trinh, thấy nàng không phản kháng, nó bắt đầu vuốt ve nhẹ nhẹ bờ mông căng tròn của nàng. Một bàn tay khác xâm chiếm bờ mông còn lại của nàng. Hai má đỏ hồng lên, mặt cúi xuống.
- Cắt...

Trinh bừng tỉnh quay lại.

- Trinh ơi! Em đừng cúi đầu e thẹn như vậy chứ! Em là người chủ động khiêu khích chọc tức Thành mà. Em phải nắm cuộc chơi chứ...

- Quay lại cảnh giữa hồ bơi...

- Màn 10 cảnh 5 - Diễn...

Trinh trồi lên. Tám người đàn ông vây quanh. Như đã thỏa thuận trước, hai bàn tay tiếp tục đặt lên mông nàng nắn bóp nhẹ nhẹ. Trinh hít sâu một hơi, nàng đưa tay lên, kéo cổ gã đàn ông trước mặt. Hắn bước tới, hai tay vòng qua eo nàng, đầu xuống, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng. Trinh nhắm mắt lim dim. Hai bàn tay của hắn cố tình chậm chậm đi lên trước, nhẹ nhàng xoa nắn hai bầu ngực của nàng. Hai ngón tay cái của hắn day day trên hai núm vú nàng cộm nhỏ dưới lớp áo. Nhiều bàn tay khác tham gia vào cuộc, chúng vuốt dọc phần thịt mềm mại giữa hai chân nàng.

Trinh mím môi. Hơi thở nàng gấp gáp. Hai bàn tay trước ngực đã đẩy lệch hai mảnh áo bơi nàng sang hai bên. Những ngón tay thô cứng đang se lấy hai núm vú săng cứng của nàng. Bàn tay to lớn chen giữa hai đùi nàng, liên tục miếc dọc đáy quần bơi nàng, làm nó lõm sâu vào hai mép âm hộ. Bờ mông và hai bên đùi nàng có rất nhiều vật to cứng cọ qua lại.

Trinh cắn môi mình muốn bật máu, nàng cố gắng chờ tiếng hô của Hải. Nhưng anh ta không nói gì.

Mép quần lót nàng bị kéo lệch sang một bên, hai mép âm hộ nhẵn nhụi ấm áp của nàng bị bàn tay thô bạo đó khám phá. Hai chân Trinh nhũng ra, mắt nàng nhắm nghiền, miệng hé mở đờ đẫn. Một vật cong cong cứng luồn nhẹ vào.

- Ưm..

- Stop... Let's your hands off her.

Trinh vừa bật rên khẽ thì tiếng hô của Thành cùng lúc vang lên át cả tiếng của nàng.

Tám gã đàn ông dãn ra, mắt vẫn không rời Trinh tiếc nuối. Hai má Trinh đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống. Nàng xoay lưng về phía đoàn phim, lặn xuống nước. Nàng nhanh chóng chỉnh lại bộ đồ bơi của mình. Khi nàng bước lên bờ, nét mặt đã hoàn toàn hồi phục, tươi cười vui vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ có nàng mới biết cơ thể mình đang thiêu đốt điên cuồng bởi một ngọn lửa hoang dại đến cực điểm.
Cảnh quay chấm dứt. Ngọc Trinh khoát hờ chiếc khăn choàng tắm trên người. Nàng ngồi bần thần ở đó thật lâu. Nàng nhìn lên bắt gặp những ánh mắt nóng bỏng từ bên kia nhìn sang nàng. Trinh hoảng hốt, cúi đầu, nhìn xuống chân mình.
- Em mệt ah? - Hải ngồi xuống bên nàng.

- Không... Em chỉ hơi... Đói bụng thôi. - Trinh nói.

- Ah... Anh xin lỗi. Em muốn ăn gì nào? Để anh gọi cho.

- Không... Khỏi anh ạ! Em đi về đây.

Trinh khoát nguyên chiếc áo choàng trên người, tay cầm gỉo xách và quần áo của mình đi ra ngoài. Nàng không quan tâm tới những ánh mắt hâm mộ thèm khát của những người xung quanh.

Anh tài xế mở cửa cho nàng như mọi khi. Chiếc xe Bently chậm chậm chạy thẳng ra ngoài.
_______________________

Trinh ngồi băng ghế sau hai mắt nhắm nghiền, hai má nàng đỏ bừng lên, hai chân nàng bắt chéo với nhau cố siết lại. Hạ thể nàng nóng bừng bừng, cảm giác ray rứt hai đầu vú săng cứng thật khó chịu. Nàng cảm nhận âm hộ mình đang nhòe nhoẹt nước, rỉ ra cả nệm ghế. Chưa bao giờ nàng lại rạo rực thèm khát như thế, có lẽ do hai tháng dồn nén và sự va chạm tiếp xúc vừa rồi.

Nàng nghĩ đến nhà mình. Nơi đó có một gã đàn ông yếu đuối chờ đợi nàng. Nàng chán nản muốn khóc.

Trong đầu Trinh lướt qua danh sách rất nhiều người đàn ông. Những người tình cũ của nàng. Nhưng lần lượt bị nàng gạch bỏ không thương tiếc. Họ phần lớn là con nhà giàu hoặc doanh nhân yếu đuối. Họ không thể giải khát cho nàng trong tình trạng hiện giờ.

- Cô có sao không? Tôi thấy mặt cô hơi xanh đấy!

Đột nhiên, tiếng anh tài xế vang lên.

Trinh mở bừng hai mắt, nàng bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn vào ngực mình qua kính chiếu hậu. Hai vạt áo nàng mở rộng phơi rõ hai mảnh áo bơi bên trong che hờ nửa bầu ngực trắng hồng. Anh tài xế bối rối, mắt tránh đi, nhìn về phía trước.

Trinh nheo mắt nhìn anh ta. Khá cao ráo, nét mặt ngây ngô, cơ thể gọn gàng rắn chắc. Nàng chợt lắc mạnh đầu mình. Không thể nào, anh ta chỉ là tài xế. Dù có làm gì đi nữa nàng không thể chấp nhận mình buông thả với anh ta. Bao nhiêu năm nay, nàng quen với việc định gía những mối quan hệ, những lần gần gũi với đàn ông. Từ lâu lắm rồi, trong đầu Trinh không còn khái niệm tình cho không biếu không.

Trinh chẳng buồn trả lời. Nàng nhìn ra ngoài cửa xe. Anh tài xế cũng không thắc mắc gì nữa, anh tập trung lái xe.

- Anh ghé Quán mì Hải Sơn cho tôi nhé. - Trinh nói.

Chiếc Bently đỗ lại bên đường Nguyễn Trãi trước một nhà hàng hoa khá lớn. Trinh bước xuống ngay lập tức rất nhiều người tập trung nhìn nàng. Nàng quá nổi bật, cả về hình dáng, khuôn mặt nhan nhản trên mặt báo, lẫn chiếc xe nàng đang đi.

Trinh bước vào quán, miễn cưỡng mỉm cười với chị phục vụ mở cửa cho mình. Nàng chọn chiếc bàn nhỏ cạnh quầy tính tiền, đây là vị trí quen thuộc của nàng. Ngồi đây nàng có thể trò chuyện với chị Hà, chủ quán nhà hàng.

Trinh ngồi xuống. Nàng chán nản nhận ra chị không ngồi tại quầy mà là đứa con gái mười bảy tuổi của chị.

- Ah... Chị Trinh.. Chị ăn gì? Hay tìm mẹ em? - A Tình, tên cô gái, nói.

- Ừ, chị Hà không có đây à em? - Trinh quen miệng gọi mẹ cô bé là chị, mà nàng chỉ lớn hơn cô bé này vài tuổi nên lại gọi là em.

- Dạ, mẹ em đi ra ngoài chút. Chắc về nhanh thôi. Chị chờ ở đây nhé. - Cô bé nói.

- Ừ. Em cho chị tô mì sủi cảo nhé. - Trinh nói nhỏ.

Nàng lại rút chiếc Ipad của mình ra lướt Facebook, hơn trăm tin nhắn, hơn trăm người gia nhập Fanpage.

Tô mì khói nghi ngút được đặt xuống trước mặt nàng, mùi thơm ngát xông vào mũi làm bụng nàng cồn cào. Nàng gắp một đũa chỉ vài sợi mì cho vào miệng. Mùi thơm dai của những sợi mì làm nàng tỉnh táo hẳn.

Khi tô mì vừa cạn, chị Hà cũng vừa về tới. Chị ta mỉm cười ngồi xuống đối diện Trinh. Chị Hà năm nay ngoài bốn mươi tuổi, nhưng nhìn rất trẻ chỉ khoảng hơn ba mươi. Chị có rất nhiều bí quyết chăm sóc sắc đẹp. Chị là người chị thân thiết, đồng thời là một chuyên gia sức khỏe mà nàng tin tưởng nhất.

- Nhìn em hơi bất thường đó nha... Em sao vậy? - Hà hỏi nhỏ.

- Em... Em hơi khó chịu trong người. - Trinh lau miệng, lục túi xách lấy ra thỏi son và chiếc gương.

- Khó chịu thế nào? - Hà nhìn nàng thật kỹ - Hay để chị đoán nhé.

Chị ta khum sát xuống nói nhỏ vừa đủ cho nàng nghe.

- Thiếu tình đúng không?

- Ah.. Chị này.. Kỳ quá đi.. - Trinh đỏ bừng cả mặt.

- Đúng không? - Hà gằn giọng.

- Ơ thì... Cũng hơi thiếu chút... Anh ta.. kém quá... - Trinh hầu như không giấu chị Hà chuyện gì.

- Em muốn thế nào? Tìm một người bạn mới hay tìm một anh chàng to khỏe sài tạm?

- Em không nghĩ gì đâu.. Em ...

- Haizz... Chị em mình mà ngại ngùng gì chứ... Đứng dậy.. Đi theo chị... - Hà kéo tay Trinh.
- Nhưng nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết... Đi xe chị... Xe em nhiều người nhận ra lắm.

Trinh nắm chặt hai bàn tay với nhau đến trắng bệt. Nàng lo lắng bồn chồn, tay liên tục chỉnh lại chiếc mắt kính đen to bản.

- Đừng lo! Chỗ này không ai ngờ tới rất an toàn! Chị không tiện giới thiệu thêm... Tới đó em sẽ biết - Chị Hà hất cằm về phía anh tài xế, lý do chị e ngại không nói thêm.

Chiếc xe đỗ lại bên hẻm nhỏ trên Lý Chính Thắng. Trinh đội một chiếc mũ to vành che kín khuôn mặt, nàng cúi thấp đầu lầm lũi theo chị Hà. Nàng hơi ngỡ ngàng nhìn thấy cuối hẻm là một căn nhà nhỏ với hàng bông giấy đỏ phía trước, cửa đóng im ỉm.

Chị Hà bước đến nhấn chuông. Hai ngắn hai dài, có vẻ như theo một tiết tấu đặc biệt.

- Lần sau mà em có tới nhớ nhấn chuông, hai cái ngắn đầu tiên là bắt buộc còn hai cái dài sau sẽ thay đổi theo ngày, hôm nay là thứ ba, ba trừ một, nhấn hai cái. - Hà giải thích tường tận.

Trinh hơi ngạc nhiên, nàng chỉ gật gù cho qua chuyện.

Một cô gái nhỏ ra mở cửa. Cô ta dẫn đường cho hai người đi qua phòng khách, phòng ăn, nhà bếp của căn nhà. Đồ vật ngổn ngang, hoàn toàn không có gì khác một căn nhà sinh hoạt bình thường.

Khi Trinh thắc mắc muốn hỏi thì cô gái đã dẫn họ đến một cánh cửa cuối nhà. Cô ta quay lại, đưa cho hai người hai chiếc túi đen.

- Trùm lên đi em... Đây là cách bảo đảm nhất. - Chị Hà nói, rồi khẽ quay lưng lại với cô gái, trùm chiếc bao vải đen lên đầu.

Trinh thoáng nhăn mày. Nhưng lỡ phóng lao đành theo vậy, nàng bắt chước chị hà quay lưng lại gỡ nón, mắt kính, đeo bao trùm đầu vào. Phía trước chiếc bao là ba lỗ trống cho hai mắt và miệng.

Cô gái mở cửa cho hai người đi vào, rồi đóng cửa lại. Bên trong là một căn buồng tăm tối, ánh sáng đỏ yếu ớt từ một chiếc đèn đỏ nhỏ xíu. Trinh hơi nheo mắt mới nhìn rõ được dãy két sắt nhỏ gắn chặt vào tường. Không đợi nàng hỏi chị Hà đã giải thích:

- Đây là hộc cất đồ kiên cố nhất mà chị biết đó! Hi hi... Cởi đồ ra đi em...

- Cởi đồ? - Trinh há hốc.

- Dĩ nhiên rồi... Lẹ đi...

Trinh ngần ngại làm theo chị Hà, nàng cởi hết quần áo trên người, bỏ vào trong một chiếc két, khóa lại.

- Khoát cái này vào. - Chị đưa cho nàng một chiếc áo khoát lông.

Hai người đi qua một cánh cửa khác. Quan cảnh bên trong làm Trinh ngỡ ngàng, thật rộng. Nơi này như được nối với một không gian khác.

- Em thấy những vách ngăn cao phía trước không? Mỗi khung đó tượng trưng cho một fantasy của phụ nữ. - Hà nói nhỏ dắt tay Trinh đi tới.

Trinh quan sát trước mỗi vách có một chiếc rèm phủ mỏng, có thể thấy vài người khách ngồi bên trong. Buồng đầu tiên có chữ Love mạ vàng trên vách ngăn. Bên trong phát ra tiếng hoang hái yêu thương nhẹ nhàng.

- Đây là Love. Dành cho những người phụ nữ thích được vuốt ve yêu thương nhẹ nhàng.

- Nhưng... Trong đó là gì? - Trinh ấp úng.

- Trời.. Tới giờ mới nhớ ra... Mới nảy ngồi trên xe chị sợ tai vách mạch rừng nên chưa nói với em. - Hà đưa miệng sát vào tai Trinh. - Nơi đây là nhà thổ nam của người Nhật Bản làm chủ. Tất cả đàn ông ở đây đều là người nước ngoài. Mỗi căn buồng đều có gía riêng của nó cho một lần phục vụ. Buồng vừa rồi là rẻ nhất, hình như 300 usd.

Trinh trợn tròn hai mắt nhìn Hà. Chị ta dẫn mình đi nhà thổ nam ư?

- Này đừng nhìn chị như vậy. Nơi này không thiếu người trẻ đẹp nổi tiếng như em đâu. Em không tin ah? Em thử một lần sẽ ghiền đấy. Tất cả đàn ông ở đây đều là bậc master chăn gối đấy... Vệ sinh, an toàn tuyệt đối. - Hà huyên thuyên.

Bàn tay của Trinh bắt đầu ướt mồ hôi.

- Đây chị sẽ giới thiệu sơ lược nhé. Trước mặt em là Exhibitionist - khoe thân và bị sàm sỡ nơi công cộng, bondage - nghệ thuật trói dây Nhật bản, Torture - Nghệ thuật tra tấn Rape - thử cảm giác bị hãm hiếp, Gangbang - Một đánh bốn và Orgy - Làm tình tập thể, chung với nhiều khách hàng nữ khác.

Tai Trinh lùng bùng... Nàng không thể tưởng tượng bao nhiêu thứ bệnh hoạng như vậy đều có ở đây.

- Sao em chọn buồng nào bữa nay? - Hà hỏi.

- Em... Em... - Trinh ấp úng - Chị thử phòng nào rồi?

- Chị hả? Hi hi... Tất cả... Ngoại trừ Tra tấn là chưa.. Chị sợ đau. - Hà nháy mắt.

- Tất cả sao? Hãm hiếp cũng thử? - Trinh tròn mắt.

- Chứ sao! Hay lắm đấy... Không đùa đâu... Họ làm y như thật... Cảm giác vùng vẫy tuyệt vọng và bị xâm chiếm ồ ạt, lạ lắm... Em nên thử trò đó...

Trinh rùng mình.

- Chị thấy như thế này. Lần đầu tiên. Em thử buồng Love đi. Nhẹ nhàng nhưng rất nghệ thuật. Hy vọng chờ không quá lâu.

Trinh chậm chậm tiến đến chiếc buồng đầu tiên. Nàng khẽ nhíu mày, bên trong có đến 3 người phụ nữ khác đang ngồi chờ, chúi mũi đọc báo như đang ngồi ngoài tiệm gội đầu. Nàng thoáng chần chừ.

- Đông quá chị ơi!
Trinh quay lại, chị Hà đã không còn đứng sau lưng nàng. Chị ta tranh thủ tối đa thời gian, có trời mới biết chị ấy đi đâu.
Nàng chán nản bước tới trước. Trước mặt nàng là chữ Exhibitionist - Khoe thân công cộng. Căn buồng trống rỗng.

Trinh nhíu mày... Sao có thể chứ? Nơi này tìm đâu ra nhiều người để làm khán gỉa đây? Nàng tò mò, vén rèm bước vào.

Một người đàn ông Nhật Bản, Trinh chỉ đoán thế, cúi gập người chào nàng. Ông ta lùi sang một bên.. Mời nàng vào trong. Bên trong là một căn phòng vuông vức, giữa phòng là một căn buồng quây vải đen rũ xuống từ trần nhà. Ông ta vén tấm vải đen lên mời Trinh bước vào trong. Căn buồng thật hẹp, chỉ đủ nàng đứng thẳng người.

Hai cánh tay ông ta từ bên ngoài đưa vào trong buồng, nhẹ nhàng cởi áo choàng lông cho nàng. Trinh không phản kháng, cảm giác kín đáo vây quanh mình làm nàng yên tâm. Cánh tay ông ta nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng một chiếc mũ, nối dây điện từ trên trần nhà, chiếc mũ che kín hai mắt nàng. Tối đen. Bất chợt ánh sáng lóe lên. Trinh giật mình nhận ra nàng đang đội một chiếc mũ có màn hình thật rộng, che kín hết tầm nhìn của mình. Thì ra đây là một trò chơi thực tế ảo, như trong phim. Trên màn hình hiện lên dòng chữ tiếng Anh, Please choose your destination và 6 địa danh khác nhau, có vài nơi nàng đã đến như Tokyo Underground Train, Eiffel Tower.. Vài địa danh nàng chưa bao giờ nghe tới và cái cuối cùng nhấp nháy hàng chữ đỏ "new updated"

"Ben Thanh Market"

Đôi mắt nàng liếc đến đâu đều dẫn theo một chiếc khung đỏ như rê chuột máy tính. Trinh hít sâu một hơi dừng mắt mình tại dòng cuối cùng. Dòng chữ nhấp nháy. Màn hình tắt tối đen, duy nhất một hàng chữ nhỏ, Loading...

Âm thanh vang lên khắp nơi, ồn ào nhộn nhịp, tiếng la hét, tiếng chửi bới văng tục, tiếng xì xào của khách ngoại quốc, tiếng ngoại ngữ trọ trẹ của những cô bán hàng.
Màn hình bật sáng. Quan cảnh quen thuộc của chợ Bến Thành hiện lên, dòng người tấp nập.. Ngược xuôi, những dãy hàng san sát, hàng hóa bày biện tràn ra trên lối đi. Trinh có cảm giác mình như thật sự đứng giữa khu chợ. Nhưng nàng vẫn ý thức mình đang xem phim thôi.

- Eh.. Cởi chuồng.. Ha ha ha..

Trinh giật mình nhìn thẳng về phía trước một đám khuân vác đang chỉ thẳng vào nàng hò hét. Tất cả mọi người quay lại. Người trợn tròn hai mắt, người há hốc xôn xao..

- Đẹp vậy mà bị điên sao?

- Ha ha.. Ngon quá bây ơi!

- Ông đi ngay cho tôi.. Nhìn cái gì hả?

- Trời ơi! Ở truồng không biết mắc cỡ sao trời...

Trinh há hốc ngạc nhiên tột độ. Họ không phải chỉ là một đoạn video chiếu lại. Họ thật sự đang nhìn mình, các cô bán hàng đỏ mặt vì xấu hổ, mấy anh Tây, lấy máy quay phim quay chụp liên tục.

Họ thấy mình thật sao? Trinh vô thức nhìn xuống. Nàng giật mình nhìn thấy thân thể trần truồng bên dưới. Một thân thể hoàn mỹ, trắng như bông bưởi. Nàng nheo mắt lại, hai núm vú đỏ hồng, vùng lông cạo bikini hình lá thông, cả nốt ruồi son bên mép âm hộ. Tất cả đều là của nàng, không lẫn lộn đi đâu được. Không thể nào. Nàng nhìn tiếp, hai bàn chân trần trên sàn xi măng dơ bẩn của chợ, móng sơn đỏ, điểm hoa vàng nàng mới sơn hôm qua. Không thể nào.

- Excuse me. - Bất chợt một giọng tiếng anh vang lên trước mặt.

Trinh ngẩn đầu lên. Một anh chàng Tây cao lớn đứng ngay trước mặt nàng, miệng mỉm cười.

- You're gorgous. May I have a photo with you?

Trinh ngơ ngác. Thì anh ta đã lùi lại đứng song song với nàng. Cánh tay anh ta choàng lên vai nàng. Trinh thoáng rùng mình cảm nhận lông tay dày đặc của anh ta gác lên vai mình, siết nhẹ.

- Smile...

Anh bạn anh ta bấm máy, flash lóe lên.

- Ahhhh... Không thể nào... - Trinh hét lên.

Trinh chạy thẳng về phía trước, quan cảnh xung quanh chuyển động lùi về phía sau. Không thể nào. Nàng thật sự cảm nhận cánh tay của anh ta. Không thể nào. Khung cảnh xung quanh chuyển động y như bản thân nàng đang đi trong chợ Bến Thành. Nàng đi vòng vòng theo một hình vuông định sẵn. Cứ chuẩn bị đi xa hơn thì có người, hoặc hàng hóa chặn đường. Trinh đi đến đâu đều có những tiếng xôn xao, chỉ chỏ. Tim nàng bắt đầu đập nhanh, hạ thể nhột nhạt khó chịu.

Đột nhiên tay nàng bị nắm lại một cách thô bạo, cánh tay nhói đau. Trinh quay phắt lại, nàng giật mình thấy một gã mặt mũi bặm trợn, hầm hầm nhìn mình. Hắn lôi nàng vào một góc nhỏ đầy các bao hàng. Sau lưng gã lẽo đẽo đi theo vài tên khuân vác, nét mặt lấm lét.

- Không, buông tôi ra. Tôi không muốn nữa. Tôi..

Trinh cố vùng vẫy, môi nàng ngay lập tức bị trám kín với một đôi môi dày, lưỡi hắn chui tọt vào miệng. Cảm giác ướt át, nhám nhám nóng nóng của chiếc lưỡi trong miệng nàng, không thể là gỉa. Trinh trợn mắt lên vùng vẫy. Mấy gã kia cũng áp sát nàng. Rất nhiều bàn tay thô bạo sờ mó khắp cơ thể nàng. Hai tay nàng bị kéo căng ra, hai núm vú bị nút ngấu nghiến thô bạo. Hai núm vú nàng săng cứng lại, cảm giác ray rứt khó chịu. Âm hộ nàng bị moi móc bởi rất nhiều bàn tay. Một ngón hai ngón ba ngón đủ các hướng khác nhau sâu trong âm hộ nàng. Cặp mông nàng bị kéo căng ra... Hậu môn bị day day liên tục. Người Trinh bị đẩy gập xuống. Nàng thấy rõ ràng rất nhiều bàn chân lông lá bao quanh mình. Một vật nóng cứng lách qua hai mép âm hộ nàng.

- Ahhh.. Không.. Đừng...

- Ưm... Ưm...

Hình ảnh của nền xi măng dơ bẩn run giật từng đợt. Một gã đang thúc vào âm hộ nàng từ phía sau. Hai chân Trinh muốn nhũng ra, nàng nghe cả tiếng nhóp nhép của âm hộ mình. Hai vú nàng bị dày vò liên tục. Trinh há hốc miệng. Cơn sướng khoái đến thật nhanh chóng. Chưa bao giờ nàng bị kích thích cuồng nhiệt như vậy.

- Ưmmmmm...

Đầu nàng rũ xuống, âm hộ co bóp mạnh, nức nở tuôn trào.
Màn hình tắt phụt. Tất cả mọi thứ biến mất. Nàng nằm bẹp dưới sàn nhà. Có người tháo mũ ra, đeo mũ trùm đầu lên cho nàng. Bức màn đen được kéo ra, ánh sáng tràn vào.
Trinh bừng tỉnh ngồi dậy. Một cô gái trẻ bước đến khoát áo choàng lên cho nàng. Cô ta mỉm cười.

- Hy vọng quý khách hài lòng. Tôi tin quý khách đang có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.

Trinh ngơ ngác nhận ra mình đang đứng tại góc phòng. Nàng đã tự di chuyển. Mọi thứ xung quanh đều đi theo nàng.

- Tôi.. Tôi.. Muốn biết tại sao mọi người nhìn thấy tôi? - Trinh hỏi.

- Họ không nhìn thấy quý khách. Họ thấy diễn viên của chúng tôi thôi. - Cô ta nói.

- Diễn viên... Cô ta thật sự đã xuất hiện trần truồng nơi đó sao?

- Đúng thế... Để đạt được phản ứng tự nhiên nhất của mọi người. Chúng tôi buộc phải làm như vậy.

- Không đúng... Tôi có thể thấy cơ thể của mình xuất hiện tại nơi đó!

- Đó là hiệu ứng realistic thu được từ chiếc camera gắn trên mũ quý khách. Nó tự thu hình ảnh quý khách vào và chuyển vào màn hình. Dĩ nhiên phải trải qua vài công đoạn xử lý phức tạp.

- Nhưng tôi có thể di chuyển trong đó..

- Cái đó lại càng không khó giải thích. Có một bộ định vị trong chiếc mũ của quý khách. Mỗi sự thay đổi vị trí của Quý khách đều được máy ghi nhận. Hình ảnh chuyển động nhanh chậm tùy theo. Nhưng chúng tôi đã mặc định diện tích di chuyển, để đảm bảo quý khách không va vào tường.

Trinh như hiểu ra nhiều điều. Bất ngờ nàng cho tay vào áo khoát, chạm nhẹ vào âm hộ mình, cảm giác tê dại, rần rần vẫn còn đây. Cô gái mỉm cười nhìn hành động của nàng.

- Đương nhiên, máy móc chỉ làm chuyện ảo giác. Còn những tiếp xúc thật sự đều là diễn viên người thật của chúng tôi thực hiện.

- Người thật sao? .. - Trinh lẩm bẩm.

Vậy là những bàn tay dày vò cơ thể nàng, cái dương vật to lớn đó là thật sao?
- Quý khách có thể tắm rửa tại nhà vệ sinh cuối dãy buồng này, bên trái. Chúc Quý khách vui vẻ.
Cô gái cúi gập người chào Ngọc Trinh rồi xoay người bước đi.

Trinh nhìn dáo dát tìm chị Hà. Chị em thân với nhau, nàng có thể nhận ra chị qua dáng người, dù có mũ trùm đầu. Nhưng nàng không tìm thấy Hà, dù đã rảo qua hết các phòng. Trinh đành quay lại cuối dãy buồng, tìm phòng vệ sinh. Nhưng thay vì quẹo trái như được hướng dẫn, Trinh quên bẵng đi, nàng quẹo phải, đi lướt qua hàng chữ Staff Only.

Trinh lọ dọ bước vào trong, căn phòng thật lớn. Nàng mừng rỡ nhìn thấy dãy phòng xông hơi cửa gỗ vàng. Nàng bước đến, khẽ nhón mũi chân nhìn qua ô kính phía trên cửa. Không có ai trong đó. Nàng bước vào, cởi khăn choàng và cả chiếc mũ trùm đầu treo lên. Căn phòng này thật nhỏ, băng ghế chỉ đủ một người nằm dài ra.

- Xèo xèo...

Hơi nước thoang thoảng mùi xả, phủ mờ cả căn phòng. Trinh nằm sấp xuống băng ghế, lim dim thưởng thức mồ hôi rịn ra khắp thân thể.

Đột nhiên một cơn gío lạnh ùa vào. Trinh hoảng hốt ngẩn đầu lên. Nàng suýt hét lên khi thấy một đống lù lù bước vào phòng. Đó là một người đàn ông, hay nói đúng hơn là một nửa của một đàn ông. Hắn lùn tịt, lông lá đen rậm khắp toàn thân. Dương vật lòng thòng dài quá gối.

- Ah.. Đi ra ngoài...

Trinh bối rối úp mình xuống, tay vòng lên che mông mình.

Gã há hốc nhìn lên. Hai mắt sáng rỡ hau háu nhìn khắp thân thể nàng.

- Ha ha.. Yummy...

Gã bước đến sát bên băng ghế, đầu gã chỉ cao hơn người nàng một chút. Bàn tay lông lá của gã chậm chậm đưa lên. Trinh luýnh quýnh, hoảng hốt xua tay gã ra.

- No.. No..

- Ha ha..

Hắn cười kềnh kệch như một gã điên và xem hành động xua đuổi của nàng như một trò chơi thú vị. Bàn tay thô nhám của gã lướt nhẹ trên làn da ướt rịn mồ hôi của nàng. Một dòng điện chạy dọc sống lưng làm nàng rụn rời.

Gã khó nhọc leo lên băng ghế. Gỡ bàn tay che mông của Trinh ra. Nàng cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn thẳng vào hai mép âm hộ hồng hào khép chặt giữa hai chân nàng. Hơi thở hắn thật nóng phả trên cặp mông căng tròn trắng tinh của nàng. Bàn tay nàng bị kềm giữ, chống cự yếu ớt. Một vật ướt át len nhẹ vào giữa khe mông nàng. Trinh hoảng hốt nhận ra hắn đang úp mặt vào mông nàng.

- No.. No.. Ahh..

Hai bàn tay thô kệch của hắn bấu chặt hai mông nàng, căng ra. Lưỡi hắn vét dài từ âm hộ đến hậu môn. Trinh run rẩy, hai tay che mặt mình lại, răng nghiến chặt. Lưỡi hắn liếm quanh hậu môn nàng, rồi mút mạnh. Trinh há hốc miệng, hai mắt dại ra.
Môt chân của nàng bị gã tách ra, rơi xuống sàn nhà, âm hộ nàng hoàn toàn mở rộng trước mắt hắn. Lưỡi hắn khẽ tách hai mép âm hộ nàng ra, chui vào trong.

- Ưmmmmm

Trinh rên dài. Chiếc lưỡi hắn rất dài và nóng, nó linh hoạt như một con lươn, ngọ nguậy trong âm hộ nàng, phát ra tiếng óc ách liên tục. Trinh đờ đẫn, hai mắt nhắm nghiền. Cơ thể nàng được lật ngửa lại.

Một vật xù xì lông lá đè lên người nàng. Trọng lượng của hắn có lẽ còn nhẹ hơn nàng. Trinh mở bừng mắt ngẩng đầu lên nhìn xuống. Hắn như một khối thịt hình vuông nằm thẳng trên bụng nàng. Hai tay bóp chặt hai vú nàng vung lên, lưỡi liên tục đá nhanh hai núm vú.

Bất ngờ bên âm hộ nàng bị tách ra. Một vật to lớn nóng hổi chui vào. Cảm giác chật chội đến không ngờ.

- Ah .. Ah.. Ah.. Ưm..

Hắn vừa hì hục nhấp liên tục vào âm hộ nàng, miệng vẫn không rời hai núm vú. Đây là tuyệt chiêu của hắn mà không người đàn ông nào khác làm được. Trời phú cho hắn một cơ thể dị tật, có thể đồng thời thưởng thức nhiều bộ vị mẫn cảm trên cơ thể phụ nữ.

- Ahhhh..

Trinh rên lớn dần. Hai tay nàng vòng xuống ôm lấy tấm lưng đầy lông của hắn, cố đẩy hắn vào sâu trong cơ thể mình. Cơ thể nàng run rẩy mạnh, âm hộ tuôn trào nức nở. Nhưng hắn chưa có vẻ gì mệt mỏi, vẫn tiếp tục hì hục trên bụng nàng như đang chơi trò bập bênh lý thú.

Hai má Trinh đỏ bừng, mắt mờ đi. Đến khi nàng lâng lâng đợt cao trào thứ hai gã mới gầm lên, xuất tinh xối xả trong người nàng.

Trinh lim dim. Cảm giác tê dại rần rần chạy khắp cơ thể.

Đột nhiên hai chân nàng bị giở lên cao. Hai mép âm hộ rã rời bị căng ra đến đau đớn. Một vật to kinh khủng chui thẳng vào trong, cảm giác đau thốn làm nàng bừng tỉnh.

Trinh mở mắt ra. Một chiếc bóng to lớn phía trên nàng. Vật đó cứ dập dềnh trước mắt nàng. Hạ thể nàng như bị xé làm hai. Nàng sững sờ nhận ra vật thể to lớn trước mặt mình là bộ ngực của một người đàn ông. Hắn lớn đến mức, nàng ngữa đầu ra chỉ thấy được cái cằm vuông râu ria xồm xoàm.

- No.. No.. Cứu tôi với... Ahh...

Âm hộ Trinh bị chèn cứng, vật đó ra vào khít bưng như một chiếc pít tông bơm hơi. Nàng cảm giác bụng mình căng lên xẹp xuống theo vật đó ra vào từng đợt.

Hai mắt Trinh mờ đục. Cơ thể nàng tiếp tục bị kéo giật liên tục. Nàng nhìn ra phía cửa lố nhố đủ thứ đàn ông với nhiều hình dáng kì dị như quái vật. Cao lêu nghêu ốm tong teo, cơ bắp cuồn cuộn như trâu, to béo phì lủ... Nàng mơ màng có cảm giác như mình lọt vào giữa một vườn bách thú.

- Stop... She's our client...

Có tiếng hô lên lanh lảnh. Trinh mơ màng, lịm đi.
Ngọc Trinh tỉnh dậy cô thấy mình nằm trên một chiếc giường rải đệm trắng tinh rất êm ái Hà ngồi cạnh Trinh nhìn cô đầy vẻ lo lắng-Em tỉnh rồi à .May quá –
-Đây là đâu – Ngọc Trinh chống tay định ngồi dậy nhưng người cô mềm nhũn ngã lại vào giường
-Nhà chị yên tâm đi em chỉ bị mệt chút thôi .uống cốc nước đi cho lại sức – Hà đưa tận tay Trinh một ly nước cam ngọt và đầy ắp
Dè dặt uống từng ngụm nhỏ cho đến khi hết cốc nước cam Trinh lại uể oải nằm xuống .Cô bây giờ đã nhận ra những nét quen thuộc ở căn phòng ngủ trong nhà của Hà .Trinh có vài lần đến đây nhưng thực tình cô ít để ý lắm
-Chị đưa em về à –
-Ừ ,thấy em ngất chị lo quá cứ may mà …..-Hà ngừng lại một lúc rồi mới nói –Chị đã kêu bác sỹ khám cho em rồi không sao cả đâu ,bác sỹ này là chỗ tin cậy ,Trinh đừng lo-

Nghe thấy Hà nói đến bác sỹ, Trinh hơi cau mày cô lo rằng sẽ bị phát hiện ra những dấu vết của việc làm tình ở căn nhà thổ nam đó.Một con người của công chúng như cô luôn là tâm điểm soi mói của vô số phương tiên truyền thông suốt 24h
-Đừng lo anh ta là bác sỹ ở chỗ đó .Giữ bí mật cho khách hàng là nghĩa vụ của họ-Hà giải thích như thể cô đọc được ý nghĩ trong đầu Ngọc Trinh vậy
-Ừm – Trinh gật đầu nếu như vậy thì đõ lo hơn
-Anh ta có nói lý do vì sao em bị ngất không –
-Thực ra không có gì chỉ là phản ứng cơ thể khi có những kích thích quá mạnh thôi –
Ngọc Trinh kéo chiếc chăn cô đắp lên tận cằm để che đi nét mặt đỏ bừng vì ngượng
Hà cũng che miệng cười khúc khích trêu đùa
-Ngất đi như thế cũng đáng nhỉ -
-Phải gió cái chị này tất cả tại chị đó –Trinh véo Hà một cái thật đau

Nghỉ hắn tại nhà Hà một đêm cho mọi dấu vết của cuộc tình hoang dã phai mờ hết sáng hôm sau Ngọc Trinh mới về nhà ,lúc đi Hà dúi vào tay Trinh một tấm thẻ màu vàng hoa văn trang trí cực kỳ bắt mắt và độc đáo
-Gì vậy chị-Cô ngạc nhiên hỏi Hà
-Định nói cho em từ hôm qua nhưng rồi lại quên mất –
-Ông chủ khu giải trí gửi đến em như một món quà đền bù phần nào sự cố mà em gặp phải hôm qua .với tấm thẻ này em có thể đến đó tận hưởng mọi dịch vụ mà không phải trả tiền .Tấm thẻ này có thời gian không giới hạn –
-Ồ …-Ngọc Trinh hờ hững cầm lấy tấm thẻ .Cô đã quá quen với việc nhận về những thứ do người khác tặng

Hà đã rất cận thận khi gọi chiếc Bently(tôi chả hiểu cái xe này hình thù nó như thế nào nữa) đến đón Trinh ,Hà biết Ngọc Trinh không muốn đi xe lạ
Người tài xề vẫn liếc cô qua chiếc gương chiếu hậu nhưng với nét mặt lo lắng và hình như cả sự tức giận nữa
Anh chàng mấy lần mấp máy môi như muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi Ngọc Trinh biết anh ấy định nói gì ,có thể là vài lời trách móc vì cô đã không về nhà tối qua đi đâu đó mà không báo cho anh ta
Cô tuyển anh chàng này làm tài xế cũng chính là vì sự o bế quan tâm chăm sóc cho mà anh ấy dành cho cô
Trinh biết anh ta yêu mình một tình yêu đơn phương kỳ lạ ,dù cô nhiều lần mai mối nhưng anh ta chưa bao giờ chấp nhận một người con gái nào khác .Cô thì không thể yêu anh chàng này được cô sẽ mất quá nhiều hơn nữa đó không phải là mẫu người cô thích

Chiếc xe chạy thẳng vào bên trong nhà xuyên qua một khu vườn cây đầy bóng mát .Ngọc Trinh trồng rất nhiều cây trong căn biệt thự nơi cô ở .Không khí trong lành có thể làm đẹp da và rất tốt cho phổi

Ngọc Trinh hơi ngạc nhiên khi không thấy gã tình nhân hờ đâu cả theo hợp đồng hắn còn được sỡ hữu cơ thể cô 3 ngày 12 giờ và 5 phút nữa.Một con người lạnh lung song phẳng như hắn sao lại không bổ nhào ra ôm lấy cô bế vào giường rồi quấn lấy cô như một con lươn trơn nhẫy.Nghỉ một hôm chả lẽ vẫn chưa hồi sức ,nhân tình của cô yếu đến thế sao .
,đúng là hết hơi rồi vẫn còn ham hố, nhớ lần đầu cô và hắn làm tình gã thở hổn hển như sắp chết đến nơi rồi ấy .Làm xong chuyến gã ngồi dậy uống một lúc 2 ba vỉ thuốc rồi lăn ra ngủ ngáy như một con lợn .Mõi lần làm tình với hắn cô cảm giác như tra tấn bởi mùi hôi nách khủng khiếp .Cô phải tắm ba lần một ngày vì sợ thứ đó ám vào người ,đúng là ngoài tiền ra thì mọi thứ kinh tởm nhất đều tụ họp không sót điều gì trên người gã này

Trinh mở tủ không thấy quần áo của hắn ,vậy là hắn đã đi ,không sao giao dịch về phái hắn Trinh đã nhận đủ hắn tự ý rút ngắn hợp đồng thì đó việc của hắn không liên quan gì đến cô
Kệ xác hắn dù kẻ này có chết mất xác nơi xó xỉnh nào cô cũng chả quan tâm thậm chí còn vui ngầm trong bụng nữa
Trinh không thuê bất cứ một người giúp việc nào cô làm lấy mọi việc đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là Trinh có quá nhiều bí mật cần phải che dấu, trong khu biệt thự chỉ có cô và người tài xế .Anh ta ở một căn nhà nhỏ cách xa khu nhà chính và chỉ xuất hiện khi Ngọc Trinh yêu cầu còn không anh ta ở lỳ trong phòng rất ít đi ra ngoài
Dù ở một mình nhưng Ngọc Trinh cũng không phải làm quá nhiều việc nhà .Ăn uống hàng ngày cô đã đặt sẵn ỏ nhà hàng họ sẽ tự động mang đến theo giờ ,dồ cần giặt ủi cũng thuê dịch vụ .Nói chùng là có tiền là làm được rất nhiều việc

Ngọc Trinh uống một cốc bột đậu xanh theo đúng lời khuyên của một chuyên gia dinh dưỡng rồi bật laptop liếc nhìn lịch làm việc của cô ngày hôm này .Ái chà cũng khá là bận rộn đây
Quay 5 cảnh cho bộ phim sắp chiếu .Cái này ngốn mất của cô chắc hết buổi sáng
Chiều tham dự lễ cắt bằng khánh thành nhà hàng X ,quay nốt sô quãng cáo cho hãng nước hoa Mùi hương thiếu nữ.Tối Ngọc trinh chợt nhớ vì gã nhân tình hờ của cô bỏ đi đột ngột nên tối này cô được tự do thoải mái .Ái chà hay đây tự nhiên lại được dôi ra nguyên một buổi tối rảnh rỗi phải tận hướng điều này cho thật tốt

Không có một cảnh nóng nào được quay trong buổi sáng nghe nói bên cục điện ảnh có ý kiến nên bộ phim phải cát bỏ vài phân đoạn quá nhạy cảm .Dù không hứng thú thực sự với bộ phim theo đánh giá của cô thì đây là một thứ mỳ ăn liền nếu bớt đi những phân cảnh khêu gợi kheo hàng thì chả còn một thứ gì đánh xem nữa cả nhưng dù thế nào đi nữa Trình vẫn hoàn thành công việc của mình một cách rất chuyên nghiệp.Đạo điễn cùng tất cả mọi người trong trường quay đều đứng cả lên để vỗ tay khi Ngọc Trinh diễn cahr cuối .Cảnh khi Trúc (tên nhân vật Trinh hóa thân ) gặp gỡ người yêu lần cuối .mái tóc tung bay dáng ngữoi run rẩy khuôn mặt đẫm nước mặt,đôi mắt buồn thăm thẳm sâu như đại dương
-Thật tuyệt tôi có cảm giác như cô ấy đã trở thành thành chính nhân vật vào khoảng khắc đó –Một ai đó trong đoàn làm phim thột lên và có vô số lời ủng hộ từ những người khác

Ngọc Trinh từ chối lời mời ăn trưa của người đạo diễn lúc này cô muốn về nhà ngủ một lúc để lấy lại sức ,còn buổi cắt băng khành thành nhà hàng ,và bộ phim quảng cáo đang đợi cô .Ngọc Trinh không muốn xảy ra sơ suất gì khi cô làm hai công việc đó nếu không sẽ lại dây dưa thêm thời gian có khi còn mất toi luôn cả buổi tối qúy giá

Sự cẩn thận của Ngọc Trinh đúng là koong thừa đúng là buổi chiều phát sinh không phải một mà tới tận hai sự cố lận,một là tại buổi khánh thành nhà hàng có một số fan hâm mộ kéo đến xin chứ ký và giao lưu cùng thần tượng phải mất hơn Ngọc Trinh mới thoát đi được,còn tại chỗ quay quảng cáo bộ trang phục mà Cô phải mặc màu sắc kích cỡ không giống như trong hợp đồng ,người đại diên của cô và chủ studio tranh luận rất căng thẳng mới có thể đi đến thống nhất.vì tốn quá nhiều thời gian nên Ngọc Trinh chỉ quay một đúp rồi ra về bất chấp vẻ khó chịu của tay chủ studio

Gọi đến nhà hàng yêu cầu họ đưa đến nhà món nem của bể(món này tôi cũng thích nè) ,món ăn mà cô ửa thích nhất nhưng Ngọc Trinh chỉ dám ăn khi thật thèm vì sợ lên cân cô vừa nằm trên giường vừa nhất nháp vị thơm thơm bùi bùi của những tảng thịt cua trăng au vừa ngẫm nghĩ xem mình có thể làm gì được trong tối nay
Một người phụ nữ bình thường sẽ có vô số cách vui chơi trong một buổi tối đẹp trời như thế này nhưng với Ngọc trinh sự lựa chọn là không nhiều .Cô không thể đến những tụ điểm vui chơi như vũ trường hay quán bar nếu không muốn mình có mặt trên hàng tít đầu tiên của mấy tờ báo chuyên săn lung mấy tin về đời sống riêng tư của các diễn viên điện ảnh.Chả lẽ đi lòng vòng quanh công viên rồi về ngủ ,tụ tập với vài cô bạn gái để thỏa sức tám thì cũng không được như những người khác Ngọc Trinh không có nhiều bạn,bạn thực sự ấy,bạn gái thì càng ít nữa chỉ có Hà cô ấy là một ngoại lệ hiếm hoi .Đằng sau ánh đèn hoàng nhoáng thế giới showbiz đầy rẫy sự ghen ghét đố kỵ lợi dụng lừa đảo lẫn nhau Ngọc Trinh đã từng bị phản bộ bởi những con người mà cô tưởng là bạn .Bây giờ thì cô thật khó để có thể dốc lòng tâm sự với một ai đó
Ngọc Trinh nhấc máy gọi cho Hà thì thấy không liên lạc được ,cô không ngạc nhiên về chuyện này .Hà vốn rất hay vắng mặt vào buổi tối cô nghe nhiều tiếng xì xào về các cuộc tình một đêm của người bạn gái này nhưng đó là chuyện cá nhân của người ta
Cô lại bấm số của A Tình may sao lại liên lạc được-Mẹ cháu có nhà không –
-Không mẹ cháu đi từ chập tối .Cô gọi di động cho mẹ cháu đi –
-Cô gọi rồi nhưng mẹ cháu tắt máy .thế mẹ không nói là đi đâu à –
-Không cô ,có việc gì quan trọng không cô –
-chỉ là tối nay cô rảnh muốn rủ mẹ cháu đi mua sắm chút thôi mà –
Có tiếng cười hì hì ở đầu bên kia rồi tiếng lao xao của nhiều người có vẻ như đang có một đám bạn của A Tình ở đó
-Hay cô đi với tụi em đi ,tối nay bọn em đi ăn mừng một đứa vừa mới thi đỗ đại học-
-Thế cô đi càng không tiện có khi còn làm các cháu mất vui ấy chứ.Hơn nữa vào mấy chỗ tụ điểm vui chơi sợ có phóng viên nào nhìn thấy thì phiền phức lắm – Ngọc Trinh từ chối khéo léo nhưng cương quyết sau đó cúp máy

Vậy là không có sự lựa chọn nào khác rồi mình sẽ đi một mình vậy và sẽ hóa trang đi một chút để không ai có thể nhận ra được là ổn
Ngọc Trinh mở tủ quần áo cô chọn ngăn bên phải đó là nơi cô lưu giữ những phục trang trong các vai mà Ngọ Trinh từng đóng .Đó là một sở thích nhỏ nhỏ của cô lưu trữ lại đồ hóa trang của tất cả các vai diễn .Ngọc Trinh từng dự định là sẽ bán đấu giá tất cả những thứ này khi cô giải nghệ .Quần áo thì không khó để chọn một bộ bình dân sao cho có thể trộn lẫn vào dòng người qua lại trên phố nhưng làm sao để ngụy trang được khuôn mặt mới là điều khó
Có một kỷ niệm nhỏ mà Ngọc Trinh nhớ mãi trước khi nổi tiếng như hiện nay ,cô từng là diễn viên hạng hai luôn đảm nhận các vai phụ ,không có người giúp hóa trang ở trường quay Ngọc Trinh phải kiếm một góc yên tĩnh một mình đối diện với chiếc gương con tự hóa trang cho giống với nhân vật mà mình đảm nhận.
Thử xem tay nghề mình còn được như xưa không Ngọc Trinh nhủ thầm một câu rồi ngồi xuống bàn trang điểm chăm chú tô vẽ

-Không tồi chút nào đến mình cũng không thể nhận ra bản thân nữa là người khác- Ngọc Trinh thốt lên khi ngắm bản thân qua gương.Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái người Hoa duyên dáng trong bộ sườn xám truyền thống thậm chí còn có cả cặp ắt một mí truyền thống,một nốt ruồi son duyên dáng nơi gò má phải.

Ngọc Trinh rời khỏi nhà theo một lối đi bí mật mà chỉ cô mới biết cánh cửa nhỏ nằm ở gian bếp qua một hành lang rồi bắt sang lối đi chung của một khu tập thể sát cạnh đó .Ngọc Trinh cũng thường sử dụng lối đi này để tránh đám phóng viên bâu quanh nhà khi scandan ảnh nuy diễn ra và đây là lần đầu tiên co sử dụng lối đi này vào buổi tối
Vài người nhìn theo tò mò khi thấy một cô gái người Hoa ăn mặc sang trọng quyến rũ bước ra từ một khu tập thể vốn toàn công chức trung bình và dân lao động

Ngọc Trinh bắt một chiếc tắc xi chạy ngang nói địa chỉ cần đến và không cần mặc cả giá trước ấy vậy mà lúc xuống xe ở khu Chợ Lớn cô tìm mãi mới được một tờ tiền mệnh giá nhỏ để trả .Ví cô luôn để đầy những tờ tiền mệnh giá cao nhật thậm chí đôi lúc toàn là đô Mỹ
Hôm nay có thể là ngày hội gì đó của người Hoa ở khu Chợ Lớn nơi này nhộp nhịp hơn bình thường tiếng nhạc tiếng trông vang lên khắp rộn ràng thậm chi có vài ra đình còn bày cỗ ngoài đường mời khách cùng vui
Ngọc Trinh mua một xâu kẹo hồ lô vừa đi vừa ngậm cô công nhận mình hóa trang khéo
thật vài người Hoa đi ngang qua còn chào cô bằng tiếng Trung Quốc .

Ngọc Trinh chú ý tới một góc phố cực kỳ náo động với những tiếng hò hét ,một đám người đứng xúm xít nhau quây thành một vòng tròn cô cố len vào qua mấy gã to lớn đứng chắn trước mặt để nhìn xem có chuyện gì
Đó là môt cuộc đấu võ giữa 2 người đàn ông họ đều cởi trần lộ ra cơ thể cuồn cuonj co bắp và chỉ mặc mọt chiếc quần cộc ngắn họ quần nhau trên một võ đài được dựng đơn giản chỉ bằng mấy sợ dây thừng chăng bốn phía.

Một trận đấm đá dữ dội và không có luật lệ vì Ngọc Trinh không nhìn thấy một vị trọng tài nào cả dù không hiểu gì về võ thuật cả nhưng Ngọc Trinh vẫn thấy trận đầu này rất hấp dẫn .Đám đông hò hét hưởng ứng mỗi khi có một miếng đánh trúng đích
Võ sỹ quần xanh nhỏ con hơn đấu thủ khá nhiều nhưng anh ta cực kỳ linh hoạt liến tiếp tránh được các cú ra đòn đày sức mạnh của đối phương thỉnh thoảng lại phản công lại .
Khi võ sỹ quân đỏ lùi lại phía sau tránh một đòn hiểm vủa đối thủ anh ta dựa lưng vào sợi dây chăng quanh võ đài gần ngay sát chỗ Ngọc Trinh
.Cô vỗ tay rát to hô lên rõ to
-Hay lắm-
Lời cỗ vũ của Ngọc Trinh làm người võ sỹ quần đỏ chú ý anh ta đánh mắt về hướng Ngọc Trinh ánh mắt và sứng lại trong thoáng chốc .Lợi dụng co hội hiếm hoi đó đối thủ anh ta lập tức dá một cú cực mạnh ngay mặt anh ta .Ngọc Trinh rú lên khi thấy một dòng máu phụt ra từ miệng võ sỹ quần đỏ.Anh ta gục ngay tại chỗ nằm bất động đối thủ anh ta giơ hay tay lên trời vẻ mặt đầy tự mãn và ngay khi Ngọc Trinh tưởng là chiến thắng nằm trong tay ngừoi võ sỹ đang còn đứng trên võ đài thì anh chàng mặc quần đỏ kia đột nhiên vùng dậy từ phái sau nên một cú đấm như búa bổ vào gáy đối thủ..Không kịp quay lại nhìn phái sau ngữoi võ sỹ đó loạng choạng rồi đổ sấp mặt xuống đất.Đám người xung quanh hò hét như hóa rồ vì một trận đấu đầy gay cấn và kịch tính .Ngọc Trinh không muốn ở một nơi xô bồ đầy nghẹt mùi đàn ông thế này cô quay người bước đi

-Cô gì …cô đeo khuyên tai bạc hình chim yến-Mất một lúc Ngọc Trinh mới nhận ra có ai đó gọi mình
Anh chàng võ sỹ quần đỏ vừa chiến thắng lúc nãy đang len loi qua đám người chạy tới chỗ Ngọc Trinh đang đứng
-Tôi mời em một ly được không-Cách nói chuyện thắng thắn trực tiếp của người đàn ông này có hơn làm cô thấy ngần ngại nhưng nhìn kỹ thì anh ta có vẻ khá bảnh trai và có vẻ rất nam tính sau một chiến thắng trên võ đài trên mặt người này vẫn còn một vết máu vương ở môi
-Được thôi –Ngọc Trinh tỏ ra không quá nhiệt tình
Cả hai lại một quán rựou nhỏ vắng khách ven đường gần đó Ngọc Trinh nhấp thử ly rựou vừa được rót ra.Không giống như các thứ vang nhẹ mà cô đã từng uống ,thứ rượu này nặng nhưng không bốc uống xong một lát mới thấy vị ngon ngọt thơm thơm trong cổ họng
-Tôi là Dũng .Còn em -
-Anh là nhân viên ở đây phải không – Ngọc Trinh nói lảnh sang một câu chuyện khác cô đang nghĩ đến vài cái tên giả
-Không đây là lần đầu tôi đến chỗ này –Dũng nhún vai cười nhẹ
-Sao anh lại tham gia một trò chơi nguy hiểm như thể .Anh có thể bị thương đó –
-Tôi là một người ưa các trò mạo hiểm mà .So với những gì tôi đã trải qua thì điều vừa rồi chả đáng là gì.-
-Em đã thực sự lo lắng cho tôi lúc tôi gục xuống đúng không –
Ngọc Trinh phì cười trước lỗi nói chuyện dân dã nhưng khá hỏm của Dũng
-Tôi quả thật có lo lắng suy cho cùng thì vì thấy tôi mà anh mới bị đánh trúng đúng không nào –
-Phản xạ bình thường khi bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy em thôi ,họ cũng sẽ sững người lại và xao lãng như tôi vậy-
Anh có gặp nhiều phụ nữ không vì tôi thấy mình không quá hấp dẫn đến vậy –Ngọc Trinh không nghĩ là anh chàng mà cô mới quen này có thể nhìn ra khuôn mặt thật của cô dưới lớp hóa trang
-Em có cặp mắt rất đẹp ,buồn nhưng đẹp –Dũng nói với vẻ mơ mộng lần đầu cô thấy anh ta như thế trái ngược hẳn với sự hài hước đùa cợt lúc trước
Ngọc Trinh cúi đàu để cố giấu đi sự bối rối của cô
-Giai thưởng cho chiến thắng vừa rồi có nhiều không –
-Tôi cũng chưa đếm –
Bây giờ Ngọc Trinh mới để ý tới chiếc ba lô nhỏ Dũng đeo khuất sau lưng.Anh ta hạ nó xuống mở ra lôi ra một nắm tiền khá to Ngọc Trinh liếc mắt thầm đếm trong đầu khoảng chừng 5,6 triệu gì đó
-Vậy là đêm nay tôi có thể ngủ trong khách sạn rồi.mấy đêm vừa rồi tôi toàn phải nằm trong công viên-
-Tôi trông anh đâu có đến nỗi nghèo lắm tại sao lại phải thế -
-Tôi đem theo đủ tiền nhưng vừa rồi gặp lại người bạn cũ gia cảnh anh ấy nghèo quá nên tôi dốc túi đưa hết cho anh ta.-
-Anh không có ai để nhờ vả sao-
-Có chứ nhiều lắm nhưng tôi lại muốn mình tự giải quyết lấy và tôi đã làm được–
-Tạm thời thôi anh còn ngày mai ngày kia –
-Chính xác là còn 2 hai tuần nữa tôi mới vè nhà-
-Vậy thì với số tiền đó thì anh sẽ phải tằn tiện một chút đó –
-Cái đó thì chưa chắc còn phải xem vậy may của tôi đã chấm dứt chưa đã-
-Anh định làm gì vậy- Thấy Dũng đứng dây ,bất giác Ngọc trinh cũng đi theo chàng trai này

Vì ngày lễ hội hay là đây là khu phố của người Hoa nên có vài song bạc mở công khai ngoài đường
-Em chọn tài hay sửu – Dũng hỏi Ngọc Trinh
-Tôi không biết –Trinh lắc đầu
Dũng đặt toàn bộ số tiền mà anh vừa kiếm được lúc nãy vào cửa bên phải .Tự nhiên Ngọc Trinh cũng thấy hồi hộp ,mấy con bạc đứng sau hai người cũng yên lặng hẳn khi hộp xúc xắc từ từ được nâng lên

-Thấy chưa tôi biết mình sẽ gặp may mà – Dũng nhét số tiền vừa thắng bạc lúc nãy vào ba lô ,chiếc ba lô lép kẹp lúc nãy căng phồng lên trông thấy
-Tạm biêt nhé chú anh có một chuyến du lịch thú vị -Dù cảm thấy mình rất có cảm tình với chàng thanh niên lần đầu gặp mặt nhưng Ngọc Trinh thấy đã đến lúc phải chào tạm biệt
-Để tôi đưa em về - Dũng xốc lại chiếc ba lô nắm tay Ngọc Trinh một cách rất tự nhiên như thể hai người là bạn bè lâu nắm rồi-giờ này bắt tắc xi thì hơi khó đấy –
-Sao anh lại biết tôi đi tắc xi – Ngọc Trinh nhận ra anh chàng này thông minh ra phết
-Trang phục của em không tiện cho việc ngồi trên một chiếc xe máy .Đôi tay thì quá mềm để lái dù chỉ một chiếc ô tô loại nhỏ .Hay coi đây như một món quà nhỏ tôi tặng cho em vì những điều may mắn mà em đêm lại trong tối nay-
-vả cả một chút rắc rối nữa chứ -Trinh ôm bụng cười vì sự lẻo mép của Dũng .Cô cũng không từ chối nữa cô ngồi lên yên sau chiếc xe máy của Dũng .Chiếc xeb Hắc lây thuộc loại đồ cũ nhưng tiếng máy rất nhỏ chứng tỏ nó được bảo dưỡng rất tốt
Đôi chiêc mũ bảo hiểm lên đầu Ngọc Trinh cài quai mũ thật lỏng để không làm ảnh hưởng tối bộ tóc mà cô phải mất gần một tiếng đồng hồ để chải chuốt
Ngọc Trinh ngồi bắt chéo chân một bên vong tay ôm lấy lưng Dũng cô đột nhiên có cảm giác vững chãi tin tưởng chỉ là vừa qua một trận đấu vất vả nên cơ thể anh ta sực nức mùi mồ hôi Ngọc Trinh hơi nhăn mũi khó chịu nhưng vẫn ngồi sát lại Dũng khi chiếc xe bắt đầu lướt điDũng lái xe rất trung không trò chuyện gì với Ngọc Trinh ,anh ta đứng đắn nghiêm túc khi làm một việc đó là một nhận xét mới của Ngọc Trinh
Chiếc xe đột nhiên tắng ga rồi tạo một đường lượt thật gắt sang trái
-Gì thế - Ngọc Trinh ôm chặt Dũng kêu lên thoảng thốt
-Cận thận bám chắc vào có xe bám theo mình .Tôi chắc đó là mấy tay ăn sương chuyên cướp giật về đây .Có lẽ chúng bám theo tôi từ chỗ sòng bạc-
Trinh tái mép mặt cô ngoái đầu ra sau cô thấy không chỉ một mà đến hai chiếc xe loại Sh đang bám theo ,vì ở xa nên cô không nhìn rõ mặt hai gã cầm lái nhưng nhìn cách chúng chạy xe thì Ngọc Trinh biết đó không phái là hạng lương thiện
-Làm sao giờ …tôi sợ lắm …-
-Yên tâm đi anh có cách rồi –Đây là lần đầu tiên Dũng xưng anh với Ngọc Trinh .Dũng tăng ga tối đa ,Chiếc Hắc Lây lướt đi như một tia chớp bạc trên dường khoảng cách với hai xe đi sau giãn chác ra một cahcs nhan chóng.Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong vài giây ,2 chiếc SH cũng nhanh chóng bứt lên bám theo con mồi như hình với bóng

Ngọc Trinh rú lên khi Dũng bốc đầu chiếc xe lên dựng gần 90 so với mặt đầu rồi quay đầu xe phóng theo chiều ngược lại .Cú đầu đầu 180 độ đó khiến cho hai chiếc xe bám theo sau không thể nào trở tay kịp một chiếc lao vọt lên trước chiếc thứ 2 còn thảm hại hơn nhiều nó cố quay đầu để đuổi theo nên vì mất lái đâm thẳng luôn vào cây cột điện ven đường .Ngọc Trinh không muốn tìm hiểu thêm về điều gì xảy ra tiếp sau
Chạy ngoằn ngheo qua vài ngõ ngỏ để chắc chắn là mình đã thoát khỏi kẻ bám đuôi Dũng mới yên tâm đưa Ngọc Trinh về khu tập thể cạnh ngôi biệt thự của cô
-Em sống ở đây à – Dũng ngó vào lối ngõ khu tập thể tối đen không một bóng đèn
Trinh gật gật đầu cuộc truy đuổi vừa rồi vẫn còn làm cô sợ đến độ không thột ra lời
-Xin lỗi vì làm em sợ , biết thế lúc nãy anh đã dừng xe lại tẩn nhau với mấy gã đó chỉ là anh nghĩ em không muốn nhìn thấy mấy trò bạo lực-
Trinh lại gật gật đầu
-Anh đưa em lên nhà nhé –
Lắc lắc đầu
-Chúng mình sẽ gặp lại nhau nhé-
Lắc rồi lại gật
-Cho anh xin số điện thoại được không –
Trinh lại lắc đầu
-Vậy anh tìm em như thế nào đây -
Lại lắc đầu
Dũng thở dài rồi đặt vào tay Ngọc Trinh một tấm card
-Số của anh đây ,nếu nhớ hay cần hoặc vui thì hoặc buồn thì gọi nhé-
Gật đầu
-Nhưng anh chưa biết tên em –
Lắc đầu
-Thế cũng không được sao-Dũng chờ mãi không thấy trả lời đành phải lên xe phóng đi đột nhiên anh nghe thấy có tiếng vọng đằng sau
-Em tên Trinh ,Ngọc Trinh-
Dũng ngoái đàu lại nhưng chỗ Ngọc Trinh vừa đứng chỉ còn những con gió thổi lá khô trên đất
Ngọc Trinh theo lối đi bí mật trở lại căn biệt thự ,cô bật di động lên và thở phào vì không có bất cứ cuộc gọi nhỡ nào ,vậy là không có một ai biết cô vắng mặt ở nhà tối nay.Ngọc Trinh vào phòng tắm rửa sạch lớp hóa trang trên mặt ,cô lại trở thành diễn viên Ngọc Trinh xinh đẹp kiêu sa Ngọc Trinh mở lap top ghi lại nhật ký của ngày hôm nay ,cô không có thời gian để ghi chép chi tiết mọi thứ chỉ là vài biểu tượng thể hiện cảm xúc ,một mặt cười nếu là niềm vui ,ủ rũ nếu là kỷ niệm buồn.
Cũng thật lạ khi Ngọc Trinh nhìn lại các trang nhật ký Ngọc Trinh thấy nhiều nước mắt hơn những niềm vui .Cuộc sống của cô bây giờ phải nói là quá dư giả về tiền bạc tiện nghi nhưng Ngọc Trinh cảm thấy ngày càng trơ mòn với mọi thứ xung quanh minh.Những thứ vật chất này cô phải đổi bằng thân xác bản thân , những cuộc đỏi chác đầy mùi kim tiền này làm Ngọc Trinh thấy mệt mỏi và chán nán thực sự.Những gã đại gia cô từng lên giường không bụng phệ cũng tiểu đường ,họ bỏ tiền ra nhiều khi chỉ lấy cái tiếng là đã lên giường với một diễn viên nổi tiếng chứ có gã đại gia bất động sản lên giường cả đêm chỉ ngồi ngắm cô và sờ mó lung tung rồi nói lảm nhảm như thằng điên (Ặc chết cười mất thôi)
Đêm nay khi vừa vòng tay ôm tay ôm lưng Dũng lúc ngồi trên chiếc xe phóng như bay trên đường Ngọc Trinh cảm giác được mùi mồ hôi rất đàn ông từ người anh ta .Cái mùi thô ráp ,hơi gắt mũi lúc đầu thì khó chịu nhưng lại có sức lôi cuốn rất đặc biệt với những phụ nữ trưởng thành như cô .Ở bên Dũng Ngọc Trinh luôn có một cảm giác an toàn ngay cả khi cả hai bị mấy gã cướp giật truy đuổi qua nửa thành phố
Lúc từ biệt không phải nỗi sỡ hãi làm cô không thốt lên lời ,Ngọc Trinh cũng sợ nhưng chỉ một phần thôi hơn hết là sự bối rối lúng túng ngượng ngùng và tiếc nối .Cô không biết bao giờ mới sắp xếp được thời gian để gạp lại chàng trai đó .Mai thì sớm quá ,còn muộn hơn nữa thì công việc không cho phép cô làm điều đó
Ngọc Trinh tắt đền nằm cuống giương ,cô phải ngủ sướm nếu khong muốn nổi mấy cái mụn tren mặt nhưng mãi mà giấc ngủ không đến với cô .Có điều gì đó rất khác lạ trong ngày hôm nay
Tô một lớp phấn đậm lên phần mi mắt để che đi nét thâm quầng sau một đêm khó ngủ ,đó chính là lý do mà cô muốn tự mình hóa trang hôm nay trong phòng riêng
.Nhìn lại mình một lần nữa trong gương ngọc Trinh thấy hài lòng vì mọi thứ thạt hoàn hảo ,cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ như mọi ngày
-Đây ,em đây rồi –Người đạo diễn già vẫn xưng hô cô như thể Ngọc Trinh vẫn còn là sinh viên học trong lớp thấy .Cô tham gia bộ phim này với một mức cát xê thấp như một sự trả nghĩa cho người thấy cũ
-Chuyện gì thế thấy – Ngọc Trinh đọc ra trên khuôn mặt người thầy cũ sự lo lắng hiếm gặp
-Ông chủ vừa gặp thầy ông ấy muốn sửa lại kịch bản –Từ ông chủ được nhấn mạnh như thể đó là mọt lười nguyền
-Thay đổi như thế nào-
-Ông ấy gợi ý ,…yêu cầu phần cảnh 29 không dùng diễn viên đóng thế -
Ngọc Trinh hít một hơi rùng mình,cô nhớ phân cảnh 29 là một phân cảnh hành động vai nữ chính phải lao xuống sông từ một ngôi nhà sắp nổ tung .Cảnh này thách thức ngay cả vói nhưng diễn viên đóng thế kỳ cựu
_Để thầy nói chuyện lại với ông ta-Ngừoi đạo diễn già thấy sự lưỡng lự của Ngọc trinh nên không muốn làm khó cô
-Không sao em sẽ làm được –Ngọc Trinh không lạ gì mấy tay đại gai có tiền ,họ luôn làm theo ý mình không coi bất cứ ai gi gì cả .
-Nhưng…-
-Không sao đâu thầy cứ tin ở em.Bao giờ chả có lần đâu ,có khi đây là một bước tiến trong sự nghiệp của em cũng nên-
Nói mạnh mồm như vậy nhưng thực sự Ngọc Trinh run bắn người lên khi bước vào cảnh quanh ,tiếng súng dù đã được bên đạo cụ làm cho nhỏ đi tối đa nhưng vẫn làm cô mất bình tĩnh.Lúc đạo diễn hô diễn cô cắm đầu chạy ,chạy thực sự chứ khong phải diễn xuất gì theo lối cầu thang lên trên nóc nhà.Khoảng cách từ mái nhà xuống mặt hồ bên dưới chỉ khoảng chừng 2,4 mét là cùng nhưng theo phản xạ Ngọc Trnh đứng sựng lại bối rối nhìn xung quanh.Cô chạm phải ánh mắt lo lắng của người đạo diễn già bên dwosi ,cô nhắm mắt lại để nghĩ đến một điều gì giúp cô can đảm hơn rồi đột nhiên trong đầu Ngọc Trinh hiện ra hình ảnh của Dũng vào khoảng khắc cô ngồi trên chiếc xe máy của anh
Không mất thêm thời gian Ngọc Trinh nhún người lao vào khoảng không trước mặt ,chỉ thoáng một giây cô đã tiếp xúc với làn nước tai cô loáng thoáng nghe tiếng kêu gì đó của ai đó nhưng bằng kinh nghiệm cô biết mình đã hoàn thành phân đoạn vừa rồi chỉ rong vòng một cảnh quay
Lên khỏi hồ trùm vào người chiếc khăn bông ấm áp đón nhận những lời khen ngợi tới tấp xung quanh Ngọc Trinh không khỏi mỉm cười cô thầm cảm ơn Dũng và cú cảm anh dành cho cô trong lần đi chơi ngắn ngủi vừa rồi.Cảnh diễn quá đạt không cần phải diễn lại nên Ngọc Trinh có cớ để xin về sớm ,tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều nghĩ là cô bị mệt muốn được nghỉ ngơi nên không ai thắc mắc gì
Không ngờ là làn nước nhìn trong xanh như vậy mà bẩn kinh người khi diễn xuất vì tập trung nên Ngọc Trinh không để ý về đến nhà cô ới nhận ra mùi tanh tưởi bốc ra từ cơ thể ,phải mất đến gần một bánh xà phòng mới tẩy hết đi được.
Chỉ khoác hờ chiếc khăn tắm màu trằng trên người Ngọc Trinh xoay xoay chiếc di động trên tay ngần ngừ mãi ,cô có nên gọi cho Dũng không nhỉ .Không mong gì anh ta gọi lại cho mình vì gã ngốc đó có số của cô đâu

NgocjTrinh sở hữu phải đến hàng chục sim điện thoại với các đầu số khác nhau .Sim chính thì cô dùng trong công việc sim phụ thì là bạn bè người quen ,còn mấy cái sim rác dùng để gọi chửi mấy con diễn viên chảnh hay đâm bị thóc chọc bị gạo nói xấu cô với báo chí chửi xong rồi vứt luôn sim đi sau mua sim mới .Dùng loại sim rác gọi cho Dũng Trinh cũng thấy hơi áy náy nhưng đâu có cách nào khác đâu với anh cô chỉ là một cô gái bình thường như mọi người con gái khác đâu phải là diễn viên nổi tiếng gì đau
Nắm chặt tấm card Dũng đưa hôm trước dù đã thuộc lòng số điện thoại của anh nhưng cô bấm lộn tới hai ,ba lần liền
-Chào cô bé-Dũng làm Trinh bất ngờ ngay khi anh nhấc máy
-Tôi không là cô bé.Mà sao anh biết là em gọi tới – Trinh câu trước đanh dá ,câu sau cô đã dịu dàng ngay được
_Chỉ mình em có số điện thoại này của anh thôi mà –
-Bịa-Trinh bĩu môi ,một cừ chỉ lâu lắm rồi cô không làm
_Anh nói thực mà –
-Mấy đứa rượt theo anh hôm nọ chúng nó có tìm anh trả thù không –Trinh hỏi và lo lắng
Dũng cười phá lên qua điện thoại như thể câu hỏi của cô là một câu đùa cực kỳ đặc sắc vậy
_Làm sao chúng nó tìm đến anh được .Tìm đến anh cũng không sợ chỉ là anh vừa mới rời thành phố hôm qua –
Ngọc Trinh nén một tiếng thở dài ,ngwoif đàn ông này đúng là rất thích phiêu du đây đó không ở yên một chỗ bao giờ cả
-bao giờ anh về - Trinh hỏi và cô nhận thấy mình hơi thất thố ai lại hỏi một người đàn ông mới quen chưa đầy 24 giờ đồng hồ câu hỏi như vậy cơ chứ
-Không thể biết được điều đó đâu-Dũng nói giọng buồn buồn
-Lúc nào về gọi cho em nhé –Trinh nói xong câu nói đó chủ động cúp máy .Coo vừa buồn vừa cảm thấy nhẹ nhõm .Buồn thì đương nhiên rồi ,một chàng trai cô vừa có chút cảm tình lại biến mất chưa biết bao giờ gặp lại ,nhẹ nhõm vì cuộc sống của cô lại có thể trở lại đúng như nhịp sống mà nó vốn có
Tiếng gõ cửa làm Ngọc Trinh ngạc nhiên ai có thể lên đến tận đây nhỉ ngày hôm nay theo lịch thì không có một gã đại gia nào đến ngủ lại trong căn phòng này cả .Dù thế nào Ngọc Trinh vẫn bình tĩnh ra mở cửa cô nhận ra Hà đang ở bên ngoài
_vào đi sao hôm nay chị khách khí thế lại còn gõ cửa nữa chứ -Ngọc Trinh nắm tay Hà vồn vã ,từ sao sự cố lần trước hai người thân thiết nhau như chị em gái vậy
-Chị định vào nhưng cửa chốt trong mà -
-Ừ nhỉ - Ngọc Trinh chợt nhớ ra là vào lúc nãy khi gọi điện cho Dũng cô đã chốt cửa bồng chắc là để cho bất cứ ai dù vô tình hay cố ý cũng không thể nghe được câu chuyện của cô và anh ấy
-Từ hôm đó đến giờ em cảm thấy thế nào – Là một chuyên gia vè sức khỏe nên việc Hà quan tấm đến điều đó là hoàn thoàn bình thường .Ngọc Trinh thấy hai má mình đỏ rân rần việc ngày hôm đó là một kỷ niệm thật khó mà phân định giữa vui hay sợ đánh nhớ hay đáng quên
_Em ổn mà chị không sao ,hôm nay em vừa diễn một cảnh hành động nữa cơ mà –Ngọc Trinh kể cho Hà nghe những gì diễn ra ở trường quay
-Em cũng liều thật đó .Diễn cảnh hành động lần đầu mà lại chọn ngay cảnh khó –Hà cằn nhằn lo lắng
-Thì bây giờ nghĩ lại cũng hơi sờ sợ nhưng cái gì mà chả có lần đầu hả chị -
Thấy Hà có vẻ ngần ngừ việc gì đó Ngọc Trinh chủ động hỏi
-chị có việc gì cần em giúp phải không -
-Ừ-Hà gật nhẹ đầu rồi tiếp ra luôn một tràng dài
-Cái thẻ vip của khu vui chơi lần trước đó .Cho chị mượn một buổi được không  
 
Toggle Footer